Vào mùa hè năm 2011, Arsenal một lần nữa chứng kiến một trong những cầu thủ tài năng nhất của mình rời Emirates trong sự giận dữ của người hâm mộ. Samir Nasri, “nhạc trưởng” mới nổi của Pháo thủ khi đó, đã quyết định chuyển sang Manchester City trong thương vụ trị giá khoảng 25 triệu bảng. Nhưng điều khiến người hâm mộ Arsenal tức giận không phải là điểm đến của Nasri – một đội bóng giàu có đang lên – mà là lý do anh chọn ra đi: vì tiền.
Trong con mắt của nhiều cổ động viên, Nasri là hiện thân của một lớp cầu thủ đặt lợi ích cá nhân lên trên tình yêu với CLB, sẵn sàng từ bỏ vai trò trung tâm ở một trong những đội bóng giàu truyền thống nhất nước Anh để chạy theo hào quang vật chất. Nhưng đằng sau quyết định gây tranh cãi ấy là cả một câu chuyện phức tạp, phản ánh rõ ràng sự thay đổi của bóng đá hiện đại, nơi tiền bạc và tham vọng thống trị ngày càng chi phối lựa chọn của cầu thủ.
Từ “tiểu Zidane” đến niềm hy vọng của Emirates
Samir Nasri sinh năm 1987 tại Marseille, Pháp, trong một gia đình gốc Algeria. Tài năng của anh sớm được phát hiện tại lò đào tạo trứ danh Olympique de Marseille. Với lối chơi kỹ thuật, óc quan sát tuyệt vời và khả năng xử lý bóng gọn gàng trong không gian hẹp, Nasri được giới truyền thông Pháp ví như “Zinedine Zidane mới”.
Arsène Wenger – người nổi tiếng với biệt tài phát hiện và nuôi dưỡng tài năng trẻ – đã không bỏ qua viên ngọc quý này. Năm 2008, ông mang Nasri đến Arsenal với mức giá khoảng 12 triệu bảng. Trong môi trường của Pháo thủ, Nasri nhanh chóng phát triển mạnh mẽ. Anh chơi ở vị trí tiền vệ công, đôi khi dạt cánh, nơi anh có thể phô diễn kỹ thuật cá nhân điêu luyện, khả năng chuyền bóng tinh tế và những pha dứt điểm lạnh lùng.
Mùa giải 2010/11 là đỉnh cao của Nasri trong màu áo Arsenal. Anh ghi được 15 bàn thắng trên mọi đấu trường, trong đó có nhiều bàn thắng đẹp mắt và mang tính quyết định. Với phong độ chói sáng, Nasri được bình chọn vào đội hình tiêu biểu của PFA và là một trong ba ứng viên rút gọn cho danh hiệu Cầu thủ xuất sắc nhất năm tại Premier League. Người hâm mộ tin rằng anh sẽ là trụ cột trong hành trình tìm lại vinh quang của Arsenal sau nhiều năm trắng tay.
Vết nứt từ trong nội bộ và lời mời gọi từ thành Manchester
Nhưng ngay trong mùa hè ấy, cơn địa chấn đã xảy ra. Cùng với đội trưởng Cesc Fàbregas ra đi (trở lại Barcelona), Nasri cũng nhất quyết từ chối gia hạn hợp đồng dù Arsenal sẵn sàng trả mức lương 90.000 bảng/tuần. Đội bóng đề nghị anh ở lại thêm một mùa rồi ra đi theo dạng tự do, nhưng Nasri không chấp nhận. Anh nói thẳng rằng “tôi không thể chấp nhận việc mình là người giỏi nhất đội mà lại nhận mức lương thấp hơn cả những cầu thủ dự bị.”
Manchester City lúc đó đang trong giai đoạn đầu của cuộc cách mạng dầu mỏ với những bản hợp đồng bom tấn như Carlos Tévez, Yaya Touré, Sergio Agüero… Họ sẵn sàng trả Nasri mức lương lên tới 170.000 bảng/tuần – gần gấp đôi những gì Arsenal đề nghị. Hơn thế nữa, Man City khi đó có tiềm lực tài chính lớn, tham vọng vô địch, và một đội hình chất lượng cao – điều Arsenal không thể đảm bảo trong bối cảnh liên tục bán đi những trụ cột.
Arsenal buộc phải bán Nasri trước khi anh rơi vào năm cuối hợp đồng, và thương vụ trị giá 25 triệu bảng được chốt. Sự phản bội mà người hâm mộ cảm nhận là có thật, đặc biệt khi Nasri từng tuyên bố “yêu Arsenal” và sẽ không rời đi nếu chưa giành được danh hiệu cùng đội bóng.

Ở Manchester City, Nasri nhanh chóng hòa nhập và trở thành một mắt xích quan trọng dưới thời Roberto Mancini. Mùa giải 2011/12, anh cùng đội bóng giành chức vô địch Premier League sau màn lội ngược dòng kinh điển trước QPR ở vòng đấu cuối – chức vô địch đầu tiên của Man City sau 44 năm.
Nasri không quên đáp trả chỉ trích từ phía cổ động viên Arsenal: “Tôi đến Man City để giành danh hiệu, và tôi đã làm được điều đó ngay mùa đầu tiên. Vậy thì ai đúng, ai sai?”
Thậm chí, anh còn không ngại mỉa mai Pháo thủ: “Tôi mừng là mình không phải kết thúc sự nghiệp với chiếc cúp Emirates Cup.”
Nasri tiếp tục giành thêm một chức vô địch Premier League nữa vào năm 2014 dưới thời Manuel Pellegrini. Anh trở thành một trong những biểu tượng của Man City giai đoạn đầu thành công, bên cạnh Yaya Touré, Kompany, Silva…
Cái giá của danh hiệu và sự tiếc nuối muộn màng
Dù có được danh hiệu, sự nghiệp của Nasri không phát triển như kỳ vọng. Sau những mùa giải thăng hoa đầu tiên, anh dần đánh mất phong độ vì chấn thương, thói quen sinh hoạt thiếu chuyên nghiệp và xung đột với huấn luyện viên Pep Guardiola – người không có chỗ cho sự thiếu kỷ luật.
Nasri bị đẩy sang Sevilla theo dạng cho mượn, rồi lưu lạc sang Thổ Nhĩ Kỳ và cuối cùng là West Ham – nơi anh hầu như không để lại dấu ấn. Năm 2018, anh còn dính án phạt cấm thi đấu 18 tháng vì sử dụng chất cấm, gần như đặt dấu chấm hết cho sự nghiệp đỉnh cao.
Điều đáng nói, Nasri thừa nhận sau này: “Tôi không bao giờ hạnh phúc như khi còn ở Arsenal.” Anh kể rằng, thời gian tại Emirates là khi anh cảm thấy mình thực sự gắn bó, được yêu thương và có cảm hứng chơi bóng. Nhưng áp lực danh hiệu, tài chính, và sự thất vọng với chính sách chuyển nhượng của CLB đã khiến anh lựa chọn rời đi.

Nasri là một minh chứng rõ nét cho thực trạng “bán linh hồn cho đồng tiền” trong bóng đá hiện đại. Anh ra đi vì muốn danh hiệu, muốn thu nhập cao hơn – và anh đã đạt được điều đó. Nhưng đổi lại, anh mất đi hình ảnh đẹp trong lòng người hâm mộ, mất đi sự ổn định trong sự nghiệp, và rốt cuộc không bao giờ đạt tới đỉnh cao mà người ta từng kỳ vọng ở “tiểu Zidane”.
Trong một cuộc phỏng vấn gần đây sau khi giải nghệ, Nasri chia sẻ: “Tôi không hối tiếc vì đã rời Arsenal, nhưng nếu được làm lại, tôi đã chọn cách khác để ra đi.”
Có lẽ, lời thú nhận ấy nói lên tất cả: anh không tiếc vì giấc mơ danh hiệu đã hoàn thành, nhưng tiếc vì cái cách mà anh đã từ bỏ nơi từng nuôi dưỡng và yêu thương anh nhất.
Samir Nasri là một tài năng lớn, một cầu thủ kỹ thuật và đầy cảm hứng, nhưng cũng là ví dụ điển hình cho sự đánh đổi giữa danh hiệu và di sản. Quyết định rời Arsenal vì tiền – dù hợp lý về mặt cá nhân – đã khiến anh đánh mất một phần lớn sự nghiệp, tình yêu từ người hâm mộ, và cả hình ảnh đẹp mà anh có thể xây dựng nếu trung thành với Pháo thủ.
Trong thế giới bóng đá ngày nay, nơi tiền bạc thống trị và lòng trung thành trở nên hiếm hoi, câu chuyện của Nasri vẫn sẽ luôn là chủ đề gây tranh cãi – nhưng cũng là bài học đắt giá cho những ai đứng giữa ngã ba của tiền bạc và tình yêu bóng đá.
Nguồn tin: Bongdalu