Khi Manchester United chiêu mộ cặp song sinh người Brazil, Rafael và Fábio da Silva, vào năm 2008, giới chuyên môn tin rằng Sir Alex Ferguson đã có trong tay hai viên ngọc quý cho hành lang cánh của Quỷ đỏ. Cả hai đều sở hữu tố chất kỹ thuật của những cầu thủ Brazil chính hiệu, khả năng leo biên tốc độ và tinh thần thi đấu nhiệt huyết.
Họ đến Old Trafford với nhiều kỳ vọng, là hai bản sao gần như hoàn hảo về thể chất, phong cách chơi bóng và thậm chí là ngoại hình. Nhưng rồi, qua năm tháng, một người dần khẳng định được chỗ đứng trong đội hình của Sir Alex, còn người kia chật vật vì chấn thương, sa sút và dần rơi vào lãng quên. Đó là câu chuyện về hai số phận – một trái ngược cay đắng – của Rafael và Fábio da Silva.
Tuổi trẻ và giấc mơ châu Âu
Rafael và Fábio sinh ngày 9 tháng 7 năm 1990 tại Petrópolis, một thành phố thuộc bang Rio de Janeiro, Brazil. Cả hai gia nhập học viện của CLB Fluminense từ nhỏ, được đào tạo bài bản và sớm lọt vào mắt xanh của các tuyển trạch viên châu Âu.
Năm 2005, trong một giải đấu trẻ tại Hong Kong, cặp song sinh đã lọt vào tầm ngắm của Manchester United khi gây ấn tượng mạnh với lối chơi tốc độ và giàu năng lượng. Sir Alex Ferguson, cùng trợ lý Carlos Queiroz, nhanh chóng xúc tiến để đưa cả hai đến Anh.

Sau một thời gian chờ đủ tuổi và thủ tục giấy tờ, mùa hè năm 2008, cả hai chính thức khoác áo đội một Manchester United. Rafael chơi hậu vệ phải, còn Fábio là một hậu vệ trái – vị trí mà Sir Alex đang tìm người kế thừa cho Patrice Evra trong tương lai.
Rafael – Người vươn lên thành trụ cột
Ngay trong mùa giải đầu tiên, Rafael đã gây ấn tượng mạnh. Anh có trận ra mắt Premier League trước Newcastle và ghi bàn thắng đầu tiên cho đội vào lưới Arsenal chỉ vài tuần sau đó. Với thể hình nhỏ nhắn nhưng không ngại va chạm, tốc độ và tinh thần chiến đấu mãnh liệt, Rafael dần chiếm được niềm tin từ Sir Alex.
Giai đoạn 2008–2013, Rafael là một phần quan trọng trong đội hình luân phiên của United, đặc biệt từ mùa giải 2011–2012 trở đi, khi anh dần thay thế hoàn toàn lão tướng Gary Neville. Mùa giải 2012–2013 – mùa cuối cùng của Sir Alex – Rafael thi đấu xuất sắc, ra sân 40 trận và đóng vai trò quan trọng trong chức vô địch Premier League lần thứ 20 của Quỷ đỏ.
Trong màu áo United, Rafael có tổng cộng 170 lần ra sân, giành 3 Premier League, 2 League Cup, và từng góp mặt trong trận chung kết Champions League năm 2011. Anh cũng được triệu tập lên tuyển Brazil và tham dự Olympic 2012, nơi anh đá chính trong trận chung kết với Mexico.
Fábio – Tài năng bị vùi lấp bởi chấn thương và kỳ vọng
Trái ngược với người anh em song sinh, sự nghiệp của Fábio tại Old Trafford lại đầy trắc trở. Dù được đánh giá kỹ thuật nhỉnh hơn Rafael khi còn ở học viện, Fábio lại không thể duy trì thể trạng tốt. Anh thường xuyên dính chấn thương dai dẳng, khiến cho quá trình phát triển bị gián đoạn nghiêm trọng.
Khoảnh khắc đáng nhớ nhất của Fábio tại Manchester United có lẽ là mùa giải 2010–2011, khi anh được Sir Alex tin tưởng trao cơ hội ở một số trận đấu lớn. Đỉnh cao là việc Fábio đá chính trong trận chung kết Champions League 2011 với Barcelona tại Wembley – trận đấu mà United thất bại 1-3. Tuy nhiên, sau đó, anh nhanh chóng trở lại ghế dự bị và mờ nhạt.

Với sự ổn định của Patrice Evra bên hành lang trái, cùng sự trỗi dậy của các cầu thủ trẻ khác, Fábio không còn cơ hội thể hiện. Mùa giải 2012–2013, anh bị đem cho mượn sang Queens Park Rangers, rồi chuyển hẳn sang Cardiff City năm 2014, chính thức khép lại hành trình ở Old Trafford chỉ với 56 lần ra sân – chưa bằng một phần ba người anh em Rafael.
Hành trình hậu Manchester United – hai lối rẽ rõ rệt
Sau khi Sir Alex nghỉ hưu, Rafael bắt đầu mất chỗ đứng dưới thời David Moyes và đặc biệt là Louis van Gaal. Năm 2015, anh chia tay United để gia nhập Lyon (Pháp), nơi anh trải qua những năm tháng ổn định và tiếp tục được đánh giá cao bởi lối chơi bền bỉ, chuyên nghiệp.
Tại Lyon, Rafael ra sân gần 140 trận trong vòng 5 mùa giải. Anh duy trì phong độ ở mức khá, được CĐV yêu quý bởi tinh thần chiến đấu không biết mệt mỏi. Năm 2020, anh trở lại Brazil đầu quân cho CLB Botafogo, rồi sau đó chuyển đến Istanbul Basaksehir ở Thổ Nhĩ Kỳ.
Trong khi đó, Fábio lại trải qua hành trình kém ấn tượng hơn. Sau khi rời Cardiff, anh chuyển sang Middlesbrough, rồi Nantes tại Pháp, nhưng không thể tìm lại phong độ đỉnh cao. Chấn thương vẫn là trở ngại lớn, và Fábio thường xuyên ngồi ngoài dài hạn. Anh cũng không được gọi trở lại tuyển Brazil kể từ sau Olympic 2012.
Tính đến năm 2024, Rafael vẫn đang thi đấu chuyên nghiệp, trong khi Fábio tuyên bố giải nghệ ở tuổi 33, để lại một sự nghiệp dở dang và đầy tiếc nuối.
Tình cảm anh em và sự so sánh không thể tránh khỏi
Điều đặc biệt là, dù sự nghiệp trái ngược nhau, Rafael và Fábio luôn duy trì tình cảm anh em khăng khít. Họ chưa bao giờ ganh tị hay trách móc số phận, mà luôn ủng hộ nhau trong mọi hoàn cảnh. Trong nhiều bài phỏng vấn, Rafael từng nói: “Chúng tôi giống như hai nửa của một linh hồn. Tôi luôn mong Fábio thành công, còn cậu ấy cũng tự hào về tôi. Sự nghiệp có thể khác, nhưng tình cảm thì không thay đổi.”
Fábio cũng từng phát biểu: “Tôi không hối tiếc. Tôi đã cố gắng hết sức và tự hào về Rafael. Cậu ấy xứng đáng với những gì đạt được.”
Tình cảm và sự trân trọng lẫn nhau ấy khiến người hâm mộ càng thêm cảm mến hai anh em nhà da Silva. Trong một thế giới bóng đá đầy tính cạnh tranh và cái tôi, sự đoàn kết của họ là điểm sáng hiếm có.
Rafael và Fábio da Silva – hai con người, một khởi đầu, nhưng hai số phận. Một người vươn lên trở thành biểu tượng của sự máu lửa và tận hiến tại Old Trafford, một người chật vật trong bóng tối của những chấn thương và kỳ vọng chưa thành.
Câu chuyện của họ là minh chứng cho sự khắc nghiệt của bóng đá đỉnh cao. Không phải tài năng là đủ, mà còn cần may mắn, thời điểm và sức khỏe. Dẫu vậy, họ vẫn là những cái tên được nhớ đến với sự trân trọng – không chỉ vì những gì làm được, mà còn vì cách họ đối diện với thành công và thất bại trong sự nghiệp của mình.
Nguồn tin: Bongdalu