Peter Shilton không chỉ là thủ môn vĩ đại nhất lịch sử bóng đá Anh với hơn 1.000 trận đấu chuyên nghiệp, ông còn là người gói gọn trong mình tinh thần kiên cường, sự tận tụy và cả những bài học đời người sâu sắc từ bóng đá – một môn thể thao mang lại vinh quang, nỗi đau, và sự thức tỉnh.
Ở tuổi ngoài 70, Shilton nhìn lại sự nghiệp đầy biến động và thẳng thắn chia sẻ về những khoảnh khắc không thể quên, cả trong sân cỏ lẫn cuộc sống cá nhân.

Từ cậu bé say mê bắt gôn đến huyền thoại 1.000 trận đấu
Mọi chuyện bắt đầu từ năm lên 6, khi Peter Shilton phát hiện ra niềm đam mê bất tận với vai trò thủ môn. “Tôi mê bắt gôn đến mức không có ngày nào không tập luyện,” ông nhớ lại.
Khi được chọn vào đội tiểu học, Shilton mang đồ về nhà mỗi thứ Sáu, mặc vào sáng thứ Bảy, mẹ ông giặt sạch vào Chủ Nhật để ông đem trả lại vào thứ Hai. Với một đứa trẻ như vậy, con đường tới bóng đá chuyên nghiệp dường như đã được định hình.
Cột mốc đầu tiên đến khi ông được Leicester City triệu tập kiểm tra năng lực, và sau đó là lời mời tập luyện hai buổi mỗi tuần tại sân Filbert Street – một trải nghiệm như mơ đối với một cậu bé mới chỉ học tiểu học, khi lần đầu tiên được bước vào phòng thay đồ của đội một.
Khoảnh khắc Shilton biết mình có thể trở thành cầu thủ chuyên nghiệp là khi ông khoác áo đội tuyển học sinh Anh thi đấu tại Wembley trước 90.000 khán giả. “Tôi cảm thấy mình có thể làm được điều gì đó lớn lao,” ông nói.
Cả Manchester United và Arsenal đều muốn ký hợp đồng, nhưng lòng trung thành với Leicester – nơi ông đã có mối liên kết từ trước – khiến Shilton lựa chọn ở lại và sớm ra mắt đội một khi thủ thành Gordon Banks lên tuyển quốc gia.
Không phải HLV nào cũng biết cách bảo vệ thủ môn của mình. Với Shilton, điều quan trọng nhất là có một người thầy không đổ lỗi, không chỉ trích. Matt Gillies – người đưa Leicester vào chung kết FA Cup hai lần đầu thập niên 1960 – là hình mẫu HLV lý tưởng. “Ông ấy là một quý ông đích thực, và là HLV tuyệt vời cho những cầu thủ trẻ như tôi,” Shilton kể.
Shilton không ngần ngại gọi chiến thắng tại cúp C1 châu Âu lần thứ hai với Nottingham Forest năm 1980 là khoảnh khắc không thể quên trong sự nghiệp. Trận thắng Hamburg chứng kiến một trong những màn trình diễn xuất sắc nhất của ông. “Tôi không còn điểm yếu nào nữa, nhưng đó là kết quả của sự khổ luyện. Như tôi vẫn nói, càng làm việc chăm chỉ, bạn càng may mắn”, ông nói.
Anfield là nơi Shilton cảm thấy hứng khởi nhất: “Tôi thích chơi trước The Kop. Họ hài hước nhưng cũng rất am hiểu bóng đá.” Ngược lại, Boothferry Park của Hull là nỗi ám ảnh – không chỉ vì Leicester thua cả hai trận ông ra sân, mà còn bởi đó là nơi ông nhận thẻ đỏ duy nhất trong sự nghiệp. “Một quyết định nực cười,” ông lắc đầu.
Trong vô vàn tiền đạo ông từng đối đầu, Brian Dear của West Ham là người khiến ông ngao ngán nhất: “Anh ta không chạy được, dáng người như thùng phuy, nhưng hai chân đều tốt và luôn ghi bàn vào lưới tôi.” Khoảnh khắc xấu hổ nhất? Trận Stoke gặp Newcastle năm 1975 được truyền hình trực tiếp, khi Shilton để Alan Gowling ghi bàn vào lưới trống.
Ngày hôm sau, khi tập trung cùng đội tuyển Anh, HLV Don Revie bắt cả đội xem lại tình huống đó. “Ông ấy sẽ không bao giờ làm thế với một cầu thủ Leeds”, Shilton nhớ lại.

Vinh quang, thất bại và những bài học cuối đời từ sân cỏ
Len Heppell – chuyên gia hình thể do Revie mời về – là người để lại ảnh hưởng lớn nhất với Shilton: “Ông ấy dạy tôi cách di chuyển cơ thể và cảm nhận nhịp điệu.”
Shilton chơi bóng đến tận năm 46 tuổi, nhưng khi Plymouth ký hợp đồng với thủ môn trẻ Alan Nicholls, ông hiểu rằng thời gian của mình sắp hết. Mục tiêu duy nhất còn lại là chạm mốc 1.000 trận đấu.
Shilton không giấu nổi tiếc nuối khi Leicester để thua ở chung kết FA Cup năm 1969. “Chúng tôi lẽ ra đã phải vô địch.” Và cay đắng hơn cả là trận hòa Ba Lan khiến tuyển Anh không giành quyền dự World Cup 1974. “Tôi khao khát được đến đó nhưng không thành”, ông kết luận.
Ở cuối con đường sự nghiệp ,Shilton còn phải đối mặt với một kẻ thù nguy hiểm hơn mọi tiền đạo – cờ bạc. Ông từng công khai đấu tranh với chứng nghiện, và giờ là một trong những tiếng nói mạnh mẽ nhất kêu gọi hạn chế quảng cáo cá cược trong bóng đá.
“Việc đặt logo cá cược lên áo đấu là cách hợp thức hóa một thói quen có thể hủy hoại cuộc đời. Một số người kiểm soát được, nhưng nhiều người không – và tôi là một trong số đó”, Shilton nhắc các cầu thủ nên tránh xa.
Shilton không phải mẫu ngôi sao ồn ào. Ông không giành được World Cup như Bobby Moore, cũng không có những pha cứu thua mang tính biểu tượng như Gordon Banks tại Mexico 1970. Nhưng ông bền bỉ, tận tâm và có một tình yêu thuần khiết với bóng đá.
Với 1.005 trận đấu chuyên nghiệp, 125 lần khoác áo tuyển Anh và hàng chục năm giữ vị trí số một trong khung gỗ, di sản của Shilton không nằm ở một khoảnh khắc chói lòa, mà ở cả một đời cống hiến không ngừng nghỉ.
Với ông, bóng đá không chỉ là sự nghiệp – nó là cả một cuộc sống. Và trong cuộc sống ấy, ông đã ngã, đã đứng dậy, đã chiến đấu, và đã để lại những bài học không thể phai mờ.
Nguồn tin: Bongdalu