Trong thế giới bóng đá, nơi các ngôi sao thường trở thành hình mẫu cho hàng triệu người hâm mộ, việc một huyền thoại như Lionel Messi công khai tuyên bố “thần tượng lớn nhất của tôi là Pablo Aimar” khiến không ít người phải tò mò. Giữa thời đại mà Diego Maradona hay Ronaldinho chiếm lĩnh truyền thông, vì sao Messi – một trong những cầu thủ vĩ đại nhất mọi thời đại – lại dành sự ngưỡng mộ tuyệt đối cho một cái tên không mấy đình đám với khán giả đại chúng như Aimar?
Câu trả lời nằm ở cách mà Pablo Aimar chơi bóng – không phải vì số lượng bàn thắng hay danh hiệu anh có, mà bởi vẻ đẹp thuần khiết, sáng tạo và phóng khoáng của bóng đá mà anh mang đến. Aimar là biểu tượng cho bóng đá nghệ sĩ, cho trí tưởng tượng trong lối chơi, cho sự thông minh đầy thanh lịch – và đó là điều truyền cảm hứng lớn nhất cho Messi thuở nhỏ.
Viên ngọc Rosario và đỉnh cao Valencia
Pablo César Aimar sinh ngày 3/11/1979 tại Río Cuarto, Argentina. Từ nhỏ, anh đã thể hiện tư duy chơi bóng vượt trội và được huấn luyện viên nổi tiếng José Pekerman phát hiện. Aimar từ chối học ngành y để theo đuổi bóng đá, và đó là quyết định giúp anh trở thành “El Payaso” – “Chú hề” của sân cỏ, người có thể khiến đối thủ phát điên bằng những pha xử lý đầy tinh quái.
Anh bắt đầu sự nghiệp chuyên nghiệp tại River Plate năm 1996, và nhanh chóng trở thành trụ cột trong giai đoạn hoàng kim của đội bóng. Tại đây, Aimar tỏa sáng bên cạnh những tên tuổi như Javier Saviola, Ariel Ortega hay Hernán Crespo. Anh sở hữu kỹ thuật cá nhân điêu luyện, khả năng chuyền bóng đầy sáng tạo và nhãn quan chiến thuật sắc bén. Chính tại River Plate, một cậu bé tên Lionel Messi – lúc đó mới 10 tuổi – thường xuyên ngồi trước TV, dõi theo từng bước chạy của Aimar và ước mơ được chơi bóng như anh.

Năm 2001, Aimar chuyển đến Valencia với giá 21 triệu euro – mức phí kỷ lục của CLB thời điểm đó. Dưới sự dẫn dắt của Rafael Benítez, Aimar nhanh chóng hòa nhập và trở thành trung tâm sáng tạo trong sơ đồ chiến thuật. Anh không chỉ giữ nhịp tấn công mà còn là linh hồn trong lối chơi pressing thông minh của Los Che.
Trong 5 năm ở Mestalla, Aimar cùng Valencia giành 2 chức vô địch La Liga (2001/02 và 2003/04), một UEFA Cup (2003/04) và vào tới chung kết Champions League năm 2001. Đó là giai đoạn đỉnh cao nhất sự nghiệp của Aimar, nơi anh được xem là một trong những tiền vệ công hay nhất La Liga, thậm chí được Real Madrid liên hệ để thay thế Zidane sau khi “số 5” huyền thoại giải nghệ.
Tuy nhiên, Aimar không bao giờ quan tâm đến danh vọng hay tiền bạc. Anh sống giản dị, chơi bóng như một nghệ sĩ và không bao giờ phô trương. Chính sự thanh tao đó khiến anh dễ bị lãng quên giữa một thời đại mà bóng đá đang chuyển dần sang sức mạnh, tốc độ và hiệu suất.
Nỗi tiếc nuối
Từ năm 2005 trở đi, Aimar bắt đầu phải vật lộn với chấn thương cơ bắp và đầu gối dai dẳng. Anh rời Valencia để đầu quân cho Real Zaragoza, nơi anh không thể lấy lại phong độ tốt nhất. Dù vẫn thi đấu thông minh và duyên dáng, nhưng Aimar không còn đủ thể lực để duy trì sự ổn định.
Năm 2008, anh gia nhập Benfica – nơi anh một lần nữa trở thành thần tượng của khán giả Bồ Đào Nha. Trong màu áo đỏ, Aimar cùng những người bạn đồng hương như Javier Saviola và Ángel Di María mang lại hơi thở Argentina cho sân Estádio da Luz. Anh giúp Benfica vô địch Primeira Liga 2009/10 và trở thành biểu tượng của bóng đá đẹp tại đây.
Trong thời gian này, Messi – khi đã là siêu sao toàn cầu – nhiều lần nhắc đến Aimar như “người đã khiến tôi yêu bóng đá”. Trong một lần chạm trán Argentina – Brazil, Messi đã xin áo Aimar ngay trên sân, dù lúc đó anh đã là người nổi tiếng hơn. Cử chỉ ấy thể hiện sự ngưỡng mộ thuần khiết và lòng trung thành của Messi với người anh hùng thời thơ ấu.
Aimar ra mắt ĐTQG Argentina năm 1999 và thi đấu 52 trận, ghi 8 bàn thắng. Anh từng góp mặt tại World Cup 2002, 2006 và Copa America, nhưng chưa bao giờ có cơ hội thực sự tỏa sáng trọn vẹn. Lý do phần lớn đến từ việc đội tuyển có quá nhiều ngôi sao tấn công như Verón, Riquelme, Ortega hay Gallardo, trong khi Aimar lại là mẫu cầu thủ cần được xây dựng hệ thống xung quanh.
Trong World Cup 2002, HLV Bielsa thường để anh đá dự bị, trong khi năm 2006, anh bị chấn thương hành hạ và không được đá chính. Sau này, khi Riquelme nổi lên, Aimar dần mờ nhạt trong màu áo tuyển. Với nhiều người Argentina, đó là một trong những sự tiếc nuối lớn nhất – bởi Aimar xứng đáng có một kỳ World Cup làm chủ sân khấu.
Tấm gương cho thế hệ sau
Pablo Aimar không phải là người giành nhiều danh hiệu lớn hay sở hữu thống kê ấn tượng, nhưng anh là thần tượng của một thế hệ – đặc biệt là những cầu thủ Argentina sau này như Messi, Di María hay Lo Celso. Messi từng chia sẻ: “Khi tôi còn nhỏ, tôi muốn trở thành Pablo Aimar. Tôi học cách chơi bóng từ cách anh ấy rê bóng và chuyền.”
Sau khi giải nghệ, Aimar trở thành HLV đội U17 Argentina và giành chức vô địch Nam Mỹ năm 2019. Anh cũng là trợ lý trong ban huấn luyện của Lionel Scaloni tại World Cup 2022, nơi Argentina lên ngôi vô địch. Trong giờ nghỉ giữa hiệp trận đấu với Hà Lan ở tứ kết, khi Argentina bị gỡ hòa, máy quay bắt được khoảnh khắc Aimar rơi nước mắt – không phải vì sợ thua, mà vì anh cảm nhận được sự khốc liệt và áp lực mà thế hệ sau đang phải gánh chịu. Đó là một Aimar vẫn luôn sống vì bóng đá – nhẹ nhàng và đầy cảm xúc.

Trong thế giới bóng đá hiện đại, nơi những con số, thống kê và thương mại chi phối, Pablo Aimar là một người ngoài cuộc. Anh không sống vì sự nổi tiếng, không quan tâm đến việc ghi bao nhiêu bàn, mà chỉ quan tâm đến việc chơi bóng sao cho đẹp nhất, ngẫu hứng nhất và truyền cảm hứng nhất.
Messi thần tượng Aimar không phải vì anh giành bao nhiêu Champions League hay Quả bóng vàng, mà bởi cách anh khiến trái bóng trở nên sống động – như thể mỗi pha chạm bóng là một bản nhạc nhẹ vang lên. Và cũng như Messi, hàng triệu người hâm mộ tin rằng: nếu bóng đá là nghệ thuật, thì Pablo Aimar chính là một nghệ sĩ chơi dương cầm, dịu dàng và sâu lắng, từng chút một ghi dấu vào trái tim người xem, dù không ồn ào nhưng không thể phai mờ.
Nguồn tin: Bongdalu