Franco Baresi biến nỗi đau chấn thương và thử thách thể lực thành biểu tượng của lòng kiên cường tại chung kết World Cup 1994. Dù đội tuyển Italy thất bại trước Brazil trong loạt sút luân lưu, màn trình diễn xuất sắc của ông vẫn được xem là một trong những khoảnh khắc vĩ đại nhất trong lịch sử bóng đá Italy, nâng tầm ông lên hàng huyền thoại bất chấp kết quả cuối cùng.

Biến đau thương thành động lực
Dưới cái nắng gay gắt của Pasadena, nhiệt độ và độ ẩm đã khiến thể lực của các cầu thủ bị bào mòn nghiêm trọng. Franco Baresi – thủ lĩnh đội tuyển Italy – đang phải chịu đựng những cơn đau dữ dội.
Cơ bắp bắp chân bị co thắt, khiến Baresi ngã xuống sân trong đau đớn. Các đồng đội Paolo Maldini và Luigi Apolloni vội vã chạy đến trợ giúp, dùng sức ép để giúp ông giãn cơ, trong khi đội ngũ y tế nhanh chóng đến với xe cứu thương điện. Dù phải vật lộn với chấn thương nghiêm trọng, Baresi không có ý định bỏ cuộc ở giải đấu mà ba tuần trước, nhiều người đã nghĩ ông sẽ phải rời xa.
Chấn thương rách sụn chêm ở đầu gối thường cần 6 đến 8 tuần để hồi phục, thậm chí có trường hợp phải phẫu thuật và mất hàng tháng trời điều trị. Khi Baresi phải rời sân ở trận thứ hai của World Cup 1994, nhiều người không còn hy vọng anh có thể tiếp tục thi đấu.
Sự trở lại bất ngờ của đội tuyển Italy với bàn thắng quý giá của Dino Baggio trước Na Uy càng được phủ bóng bởi án treo giò của thủ môn Gianluca Pagliuca cùng chấn thương nghiêm trọng của đội trưởng.
Baresi trải qua không ít khó khăn trong cuộc đời khi mất cha mẹ từ nhỏ, cùng với anh trai Giuseppe và hai em gái phải lớn lên trong cảnh thiếu thốn tại Travagliato, vùng Lombardy. Người chị cả Luisa như người mẹ thay thế, chăm sóc các em trong gia đình bóng đá. Giuseppe gia nhập Inter Milan, trong khi Baresi bị từ chối ở đó nhưng may mắn được AC Milan nhận nhờ sự giới thiệu của một huấn luyện viên địa phương.
Trước World Cup 1994, Baresi từng tuyên bố giã từ đội tuyển sau Euro 1992. Nhưng sự thuyết phục của Liên đoàn bóng đá Italy khiến ông thay đổi quyết định, mong muốn góp mặt một lần nữa trên sân khấu lớn nhất. Ở World Cup 1982, dù là thành viên đội vô địch nhưng Baresi chưa từng một lần ra sân, vì vậy ông khao khát được đóng góp nhiều hơn.
Italy khởi đầu vòng bảng khá chậm chạp nhưng dần lấy lại phong độ. Ít ai tin Baresi sẽ trở lại thi đấu, nhưng ông đặt mục tiêu vào chung kết. Một ca phẫu thuật sụn chêm nhanh chóng được thực hiện, giúp có đủ ba tuần để hồi phục trước các trận đấu quyết định.
Chỉ hai ngày sau ca mổ kéo dài 20 phút, Baresi đã đứng dậy và trở lại tập luyện, tiếp thêm hy vọng cho đội tuyển Italy vượt qua vòng bảng. Trong lúc đội trưởng vắng mặt, Roberto Baggio đã gồng gánh cả đội với phong độ xuất sắc đưa Italy tới chung kết.
Khi Baresi tuyên bố đủ sức khoẻ thi đấu, HLV Arrigo Sacchi không do dự điền tên anh vào đội hình chính, với Maldini sát cánh bên cạnh, tạo nên lá chắn thép trước bộ đôi tấn công Brazil – Bebeto và Romário.

Chàng thủ lĩnh bất khuất trong trận chung kết
Trận chung kết diễn ra tại sân Rose Bowl dưới ánh nắng chói chang của California, thu hút hàng triệu khán giả toàn cầu. Mọi nghi ngại về chấn thương của Baresi nhanh chóng tan biến khi trận đấu bắt đầu. Với biệt danh “Piscinin” (nhỏ bé), ông trình diễn một phong độ xuất sắc, khả năng đọc trận đấu nhạy bén dường như biết trước bước đi của đối thủ.
Đội tuyển Brazil năm đó không được đánh giá ngang bằng các thế hệ vàng của họ năm 1970 hay 1982, nhưng vẫn sở hữu những ngôi sao có thể thay đổi cục diện. Baresi đã khóa chặt Romário, khiến tiền đạo Barcelona gần như bị vô hiệu hóa suốt trận đấu.
Không chỉ phòng ngự xuất sắc, Baresi còn tạo ra những đợt phản công nguy hiểm bằng cách phá vỡ hàng thủ đối phương với những pha thoát bóng đặc trưng. Dù nhiều đợt lên bóng không thành công, sự hiện diện của ông luôn mang đến sự khác biệt.
Những nỗ lực của Baresi giúp hàng tiền vệ Brazil không thể dễ dàng xâu kim phòng ngự Italy. Ông cắt đứt hàng loạt đường chuyền hiểm hóc, đồng thời giúp Azzurri tổ chức phản công hiệu quả. Khi sức nóng và sự mệt mỏi đè nặng lên trận đấu, kết quả hoà 0-0 dần trở nên rõ ràng và loạt sút luân lưu quyết định số phận trận đấu.
Khi cơn chuột rút đe doạ kết thúc sự nghiệp của mình ngay trên sân, Baresi vẫn kiên cường đứng dậy và bước lên chấm 11 m mở đầu loạt sút luân lưu. Mệt mỏi, mồ hôi nhễ nhại, ông đặt bóng rồi khởi động bước chạy. Ban đầu quyết định sút về phía trái thủ môn Claudio Taffarel, nhưng ở giây phút cuối cùng, Baresi đổi hướng và sút bóng lên trời. Cú sút ấy làm tan vỡ trái tim hàng triệu người hâm mộ.
Khi Roberto Baggio – người được xem là ông hùng của Italy trong suốt giải đấu – cũng sút hụt quả quyết định, giấc mơ vô địch sụp đổ. Baresi ngồi gục xuống sân, đầu ôm lấy hai tay trong nỗi đau tột cùng. Ba tuần chiến đấu đầy máu, mồ hôi và nước mắt kết thúc bằng thất bại đau đớn.
Dù cú sút penalty của Baresi bị lãng quên trong cơn hỗn loạn của cú sút hỏng của Baggio, không ai phủ nhận rằng nếu thiếu Baggio, Italy đã không thể vào tới chung kết. Những nỗ lực phi thường của Baresi, dù chưa bao giờ tìm kiếm vinh quang cá nhân, trở thành huyền thoại trong lòng người hâm mộ.
Dường như các vị thần bóng đá ngày ấy đã thật sự nghiệt ngã với Baresi, nhưng anh vẫn giữ được sự điềm tĩnh đáng ngưỡng mộ, cho rằng kết quả ấy là số phận và Brazil xứng đáng giành chiến thắng hơn.
Ngày nay, Franco Baresi vẫn được xem là một trong những hậu vệ xuất sắc nhất lịch sử Italy, và màn trình diễn ở chung kết World Cup 1994 là khoảnh khắc đỉnh cao, khẳng định vị thế huyền thoại của anh, bất chấp kết quả cuối cùng.
Nguồn tin: Bongdalu