Mùa giải 2009/10 đã đi vào lịch sử bóng đá thế giới như một trong những chiến tích vĩ đại nhất mà một câu lạc bộ từng đạt được. Đó là mùa bóng mà Inter Milan, với một đội hình bị đánh giá là đã “già cỗi”, đã viết nên bản hùng ca bất tử khi giành cú ăn ba lịch sử: Serie A, Coppa Italia và UEFA Champions League.
Dưới sự dẫn dắt của “Người đặc biệt” José Mourinho, tập thể những cựu binh ấy đã đánh bại tất cả bằng sự kỷ luật, ý chí thép và bản lĩnh tuyệt vời, khép lại một chương sử huy hoàng cho nửa xanh thành Milano.
Xây dựng một đội quân của những chiến binh
Sau nhiều năm thống trị Serie A kể từ scandal Calciopoli năm 2006, Inter Milan vẫn luôn thất bại ở đấu trường châu lục. Họ bị xem là “ông kẹ nội địa” nhưng luôn là kẻ ngoài cuộc ở Champions League. Massimo Moratti – vị chủ tịch đầy tâm huyết – đã chi đậm suốt nhiều năm để tìm kiếm vinh quang châu Âu, nhưng kết quả chỉ là những lần bị loại sớm và thất vọng tràn trề.
Năm 2008, ông đặt niềm tin vào một người đặc biệt – José Mourinho. Đến từ Chelsea, Mourinho đã có mọi thứ: danh tiếng, danh hiệu và sự ngạo nghễ. Ông là người có thể “gây thù chuốc oán” với cả thế giới, miễn là đội bóng của ông chiến thắng. Mourinho đến với Inter không chỉ để bảo vệ Scudetto – ông đến để chinh phục châu Âu.

Mourinho bắt tay vào một cuộc đại tu chiến lược. Mùa hè 2009 chứng kiến nhiều thay đổi: ông để Zlatan Ibrahimović – ngôi sao số một của Inter – ra đi theo dạng trao đổi với Samuel Eto’o từ Barcelona. Một thương vụ gây tranh cãi nhưng lại là điểm xoay chuyển vận mệnh cả mùa giải. Eto’o đến không mang theo hào quang cá nhân, mà đem đến tinh thần hy sinh, bản lĩnh thi đấu đỉnh cao và tinh thần chiến đấu không khoan nhượng.
Cùng lúc, Inter đón chào những gương mặt quan trọng khác: Wesley Sneijder từ Real Madrid, Diego Milito từ Genoa, Thiago Motta và Lúcio. Đội hình mùa giải 2009/10 không phải là tập thể trẻ trung, nhưng lại là tập hợp những cầu thủ hiểu rõ cuộc đời, từng trải chiến trận, và trên hết – khát khao chiến thắng. Javier Zanetti, khi đó đã 36 tuổi, vẫn chạy bền bỉ không biết mệt mỏi. Cambiasso, Stanković, Materazzi, Samuel – đều là những “ông già” theo định nghĩa bóng đá hiện đại. Nhưng chính họ mới là xương sống của một Inter vĩ đại.
Inter không khởi đầu mùa giải quá bùng nổ. Họ phải cạnh tranh quyết liệt với AS Roma và AC Milan. Nhưng dần dần, bản lĩnh của Mourinho và các học trò bắt đầu phát huy. Diego Milito, trong mùa giải kỳ diệu nhất sự nghiệp, liên tục nổ súng. Sneijder là bộ não sáng tạo nơi tuyến giữa. Eto’o hy sinh đá lệch cánh, lùi sâu phòng ngự – một hành động mà ít ngôi sao nào dám làm.
Inter giành Scudetto đầy nghẹt thở ở vòng cuối cùng với 82 điểm, chỉ hơn Roma đúng 2 điểm. Nhưng điều quan trọng hơn cả là họ không buông một trận nào – tính chiến đấu ấy cho thấy tâm lý vững vàng và bản lĩnh của những người lính già.
Hành trình huyền thoại
Trước khi khép lại Serie A, Inter đã kịp đánh bại Roma 1-0 trong trận chung kết Coppa Italia tại sân Olimpico. Người ghi bàn? Lại là Diego Milito. Mourinho không ăn mừng quá lố – bởi ông biết mục tiêu lớn nhất đang chờ đợi: Champions League.
Nếu Serie A là bản lĩnh, thì Champions League là sử thi. Inter nằm cùng bảng với Barcelona, Dynamo Kyiv và Rubin Kazan. Họ lách qua khe cửa hẹp để vào vòng knock-out, nhưng từ đó, họ trở thành đội bóng không thể bị ngăn cản.
Ở vòng 1/8, họ loại Chelsea – đội bóng cũ của Mourinho – bằng chiến thắng thuyết phục 3-1 sau hai lượt. Ở tứ kết, CSKA Moscow là nạn nhân tiếp theo.

Và rồi, trận bán kết lịch sử với Barcelona – nhà đương kim vô địch, “Dream Team” của Pep Guardiola. Trong trận lượt đi ở San Siro, Inter giành chiến thắng 3-1 đầy bất ngờ. Lượt về tại Camp Nou là trận đấu vĩ đại nhất dưới triều đại Mourinho. Với chỉ 10 người sau chiếc thẻ đỏ của Motta, Inter dựng nên “bức tường thành Milano”, phòng ngự như thể mạng sống họ phụ thuộc vào đó. Họ thua 0-1 nhưng vẫn giành quyền vào chung kết – và Mourinho bật khóc, chạy khắp sân như đứa trẻ.
Ngày 22/5/2010, Inter đối đầu Bayern Munich tại sân Santiago Bernabéu – nơi Real Madrid, đội bóng đã ruồng bỏ Sneijder trước đó, giờ là khán đài chứng kiến anh trở thành ông vua châu Âu.
Inter đã chơi một trận đấu mang đậm dấu ấn chiến thuật. Bayern cầm bóng nhiều hơn, nhưng Inter nguy hiểm và hiệu quả hơn. Diego Milito lập cú đúp – hai bàn thắng cho sự nghiệp, cho tuổi tác, cho niềm tin và cho Inter.
Tiếng còi mãn cuộc vang lên. Inter Milan giành Champions League sau 45 năm chờ đợi. Họ trở thành đội bóng Ý đầu tiên và duy nhất cho đến nay giành cú ăn ba vĩ đại. Mourinho ôm chặt các học trò, rồi lặng lẽ ra về – ông biết, khoảnh khắc huy hoàng nhất đã khép lại.
Di sản còn mãi
Ngay sau đêm Madrid, Mourinho rời Inter để đến Real Madrid. Inter từ đỉnh cao bắt đầu rơi vào giai đoạn thoái trào. Các lão tướng rời sân khấu, người treo giày, người sang Mỹ, sang Trung Quốc. Cú ăn ba trở thành cột mốc không thể lặp lại, không chỉ với Inter, mà có lẽ với cả bóng đá Ý.
Tuy nhiên, di sản của mùa giải ấy là bất tử. Đó không chỉ là các danh hiệu, mà là tinh thần chiến đấu quật cường, là bản lĩnh vượt lên nghịch cảnh. Một tập thể bị đánh giá là “già nua”, “hết thời” – nhưng lại đạp đổ mọi định kiến, khiến cả châu Âu cúi đầu ngưỡng mộ.
Mùa giải 2009/10 không chỉ là khoảnh khắc đẹp nhất trong lịch sử Inter Milan, mà còn là minh chứng cho triết lý: chiến thắng không chỉ đến từ tài năng, mà còn từ ý chí, từ sự gắn kết và niềm tin. Mourinho đã dùng trái tim của những chiến binh cuối cùng để dựng nên đế chế huy hoàng – một mùa giải để đời, không bao giờ phai mờ trong ký ức người hâm mộ Nerazzurri. Và dù bao nhiêu năm trôi qua, người ta vẫn nhắc đến Inter 2009/10 như một biểu tượng bất diệt của bóng đá hiện đại.
Nguồn tin: Bongdalu