Trong kỷ nguyên hiện đại của Premier League – một giải đấu vốn nổi tiếng với tốc độ chóng mặt, thể lực dữ dội và những cuộc rượt đuổi tỷ số nghẹt thở – việc một đội bóng chỉ để thủng lưới 15 bàn trong cả mùa giải là điều không tưởng.
Nhưng Chelsea của Jose Mourinho đã biến điều không tưởng ấy thành hiện thực ở mùa giải 2004/05, một chiến dịch huyền thoại không chỉ đánh dấu lần đầu tiên Chelsea vô địch nước Anh sau 50 năm mà còn là lời tuyên ngôn cho triết lý bóng đá hiện đại – thực dụng nhưng hiệu quả tuyệt đối.
Mourinho và cuộc cách mạng tại Stamford Bridge
Tháng 6 năm 2004, Chelsea bổ nhiệm Jose Mourinho – HLV người Bồ Đào Nha vừa giành Champions League cùng Porto – thay thế Claudio Ranieri. Trong buổi họp báo đầu tiên tại nước Anh, Mourinho tự gọi mình là “Người đặc biệt” (The Special One). Câu nói ấy nhanh chóng trở thành biểu tượng, không chỉ vì sự ngạo nghễ, mà vì ông đã thực sự chứng minh được sự khác biệt vượt trội.
Mourinho không đến để làm đẹp lòng ai. Ông đến để chiến thắng. Và ngay từ mùa đầu tiên, triết lý của ông đã được truyền đạt trọn vẹn vào một tập thể Chelsea vốn đầy tiềm năng nhưng thiếu bản lĩnh. Dưới sự hậu thuẫn tài chính từ tỷ phú Roman Abramovich, đội hình của Mourinho nhanh chóng được tái thiết với những cái tên cốt lõi cho thành công vang dội sau này: Petr Cech, Ricardo Carvalho, Didier Drogba, Arjen Robben, cùng với các trụ cột cũ như John Terry, Frank Lampard, Claude Makélélé.

Chiếc cúp Premier League mùa 2004/05 không chỉ là chiến thắng của Mourinho, mà còn là sự thể hiện tuyệt vời nhất của một hàng thủ được tổ chức gần như hoàn hảo.
Trong 38 trận, Chelsea Chỉ để thủng lưới 15 bàn – trung bình chưa đến 0.4 bàn/trận, giữ sạch lưới 25 trận – một kỷ lục Premier League đến nay vẫn chưa bị phá vỡ, có chuỗi 10 trận thắng liên tiếp mà không thủng lưới từ tháng 12 đến tháng 2, chỉ thủng lưới 6 bàn tại sân khách suốt cả mùa.
Để thấy rõ sự khủng khiếp của thống kê này, cần nhớ rằng trước đó, Arsenal giữ kỷ lục ít bàn thua nhất trong một mùa Premier League với 17 bàn ở mùa giải 1998/99. Chelsea của Mourinho không chỉ phá vỡ kỷ lục ấy, mà còn làm điều đó theo cách áp đảo hoàn toàn.
Bức tường bất tử
Hàng phòng ngự thép của Chelsea khi ấy là sự phối hợp hoàn hảo giữa các cá nhân xuất chúng và tổ chức chiến thuật chặt chẽ. Petr Cech: Tân binh người CH Séc đến từ Rennes ngay lập tức trở thành chốt chặn số một với phản xạ nhanh, sự điềm tĩnh và khả năng chỉ huy khu vực. Anh giữ sạch lưới 24 trận, giành Găng tay vàng và chỉ để lọt lưới 13 bàn trong 35 lần ra sân – con số không tưởng.
John Terry là đội trưởng mẫu mực, trung vệ toàn diện và biểu tượng của lòng trung thành. Không chỉ chắc chắn trong phòng ngự, Terry còn đóng góp 4 bàn thắng, có khả năng không chiến tuyệt vời và truyền lửa cho toàn đội. Không thể không nhắc đến Ricardo Carvalho, người bạn đồng hành hoàn hảo của Terry. Với khả năng đọc trận đấu tốt, di chuyển thông minh và sự ăn ý vốn có với Mourinho từ Porto, Carvalho tạo nên một cặp đôi trung vệ “bất khả xâm phạm”.
Nếu Chelsea là một pháo đài, thì Makélélé chính là nền móng. Là tiền vệ phòng ngự thuần túy, Makélélé không cần bóng để tỏa sáng. Ông là bức tường chắn đầu tiên – giành lại bóng, cắt các đường chuyền nguy hiểm và che chắn cho hàng thủ. Vị trí “số 6” hiện đại ngày nay phần nào được định nghĩa lại từ chính cái tên Makélélé role.
Triết lý Mourinho lên ngôi
Triết lý bóng đá của Mourinho thời kỳ đầu dựa trên ba yếu tố: kỷ luật chiến thuật, tinh thần tập thể và khả năng thích nghi trận đấu. Chelsea không phải lúc nào cũng cầm bóng nhiều, nhưng luôn là đội biết cách giành chiến thắng bằng sự tính toán. Mỗi vị trí trên sân đều hiểu rõ vai trò của mình – từ việc pressing, lùi về, chia cắt các hướng lên bóng của đối thủ, cho đến tổ chức phản công nhanh.
Sự kết hợp giữa một hàng phòng ngự chắc chắn và một hàng tiền vệ cơ động (Lampard – Tiago – Makélélé) tạo nên một bộ khung khó xuyên phá. Frank Lampard – với khả năng băng lên từ tuyến hai – cũng có mùa giải xuất sắc, ghi 13 bàn và đóng vai trò người hùng trong nhiều trận quan trọng.

Chelsea kết thúc mùa giải Premier League 2004/05 với: 95 điểm (thắng 29, hòa 8, thua 1) – một kỷ lục thời điểm đó. “The Blues” Ghi 72 bàn, thủng lưới 15 – hiệu số +57 và Vô địch sớm 2 vòng, hơn đội nhì bảng Arsenal tới 12 điểm.
Trận thua duy nhất của họ là trước Man City vào tháng 10/2004. Còn lại, Chelsea luôn thể hiện bản lĩnh thép trong các trận đấu lớn: hòa Arsenal 2 trận, đánh bại Man United, Liverpool, Tottenham và Newcastle một cách thuyết phục.
Ngoài chức vô địch quốc nội, Chelsea còn giành Cúp Liên đoàn (League Cup) khi đánh bại Liverpool 3-2 trong trận chung kết, qua đó hoàn tất cú đúp danh hiệu trong mùa giải đầu tiên của Mourinho tại Anh. Ở Champions League, họ cũng vào đến bán kết và chỉ chịu dừng bước trước Liverpool trong một trận đấu gây tranh cãi với “bóng ma Anfield”.
Mùa giải huyền thoại không thể sao chép
Mùa giải 2004/05 không chỉ đưa Chelsea lên đỉnh cao, mà còn đặt nền móng cho một kỷ nguyên kéo dài hơn một thập kỷ. Dưới Mourinho, Chelsea trở thành đội bóng luôn cạnh tranh ở mọi đấu trường, gắn với bản sắc “không chịu thua” và tinh thần chiến binh.
Sự tôn trọng dành cho Mourinho và tập thể Chelsea 2004/05 không chỉ vì những danh hiệu, mà vì cách họ thống trị: lạnh lùng, chính xác và đáng sợ.
15 bàn thua trong cả mùa giải – con số ấy không chỉ là thống kê, mà là biểu tượng của sự hoàn hảo về chiến thuật phòng ngự. Đến nay, dù Premier League đã chứng kiến nhiều đội bóng vĩ đại, nhưng Chelsea 2004/05 vẫn là đỉnh cao bất khả xâm phạm về mặt phòng ngự.
Mourinho từng nói: “Một đội bóng giành chiến thắng chỉ trong một mùa có thể là may mắn, nhưng để vô địch với chỉ 15 bàn thua, thì không còn gì ngoài sự vĩ đại.” Và đúng vậy – đó là mùa giải vĩ đại, bất diệt trong ký ức người hâm mộ bóng đá.
Nguồn tin: Bongdalu