Trong lịch sử hào hùng của Arsenal, có không ít những khoảnh khắc thăng hoa khiến người hâm mộ phải ngây ngất, nhưng rất ít trận đấu để lại dấu ấn vừa bi tráng vừa rực rỡ như màn trình diễn của Andrey Arshavin trên sân Anfield vào đêm 21/4/2009.
Đó không chỉ là một trận đấu điên rồ giữa hai thế lực lớn của bóng đá Anh, mà còn là một sân khấu không thể hoàn hảo hơn để một nghệ sĩ Nga tên Arshavin khắc tên mình vào huyền thoại.

Sân khấu bất ngờ dành cho một người không ai đoán trước
Thời điểm đó, Arsenal bước vào giai đoạn nước rút của mùa giải 2008/09 với những nghi ngờ về chiều sâu đội hình. Hàng công thiếu vắng cả Robin van Persie và Emmanuel Adebayor vì chấn thương, khiến huấn luyện viên Arsène Wenger buộc phải trao cơ hội đá chính cho Nicklas Bendtner – cầu thủ từng nổi lên đầy hứa hẹn nhưng cũng gắn liền với không ít rắc rối và lùm xùm ngoài sân cỏ.
Trớ trêu thay, người hùng trong đêm hôm ấy lại không phải là tiền đạo người Đan Mạch, mà là một cái tên mới chỉ đến London chưa đầy ba tháng. Chúng ta đang nói đến Andrey Arshavin.
Chuyển đến từ Zenit Saint Petersburg vào kỳ chuyển nhượng mùa Đông 2009 với mức giá kỷ lục của Arsenal khi đó (15 triệu bảng), Arshavin được kỳ vọng rất lớn sau khi tỏa sáng tại EURO 2008. Thế nhưng anh vẫn chưa có cơ hội thực sự để thể hiện mình một cách trọn vẹn, cho đến khi bước chân vào chảo lửa Anfield – nơi mà Liverpool, khi ấy vẫn còn cơ hội đua vô địch, đang khát điểm hơn bao giờ hết.
“Cho đến khi tôi ghi bàn đầu tiên, không ai thấy tôi cả”, Arshavin chia sẻ sau trận. Quả thực, trong suốt 30 phút đầu tiên, Arsenal gần như chỉ biết co cụm phòng ngự, trong khi Fabiański liên tục phải trổ tài cứu thua trước các pha dứt điểm của Torres, Benayoun và Riera.
Thế nhưng trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, khi Nasri cướp được bóng từ chân Mascherano và chuyền cho Fabregas, rồi bóng được đưa vào vòng cấm – Arshavin xuất hiện như một cái bóng, lạnh lùng tung cú sút khiến bóng bật xà rồi đi vào lưới. 1-0 cho Arsenal.
Một khoảnh khắc tĩnh lặng đầy uy lực, với cái lắc đầu và ngón tay đặt lên môi của Arshavin trước khán đài “The Ko”p như một lời thách thức nhẹ nhàng nhưng đầy kiêu hãnh. Khi trận đấu mất kiểm soát, nghệ thuật bắt đầu lên tiếng
Quả thật, đó mới chỉ là màn khởi đầu của một bữa tiệc bàn thắng. Liverpool vùng lên dữ dội và nhanh chóng dẫn lại 2-1 sau giờ nghỉ. Nhưng thay vì sụp đổ, Arsenal bất ngờ vùng dậy – với người nhạc trưởng không ai ngờ: Arshavin.
Phút 67, sau khi Walcott vào sân và mang lại sự đột biến, Arshavin tận dụng pha mất bóng của Arbeloa, dứt điểm căng vào góc thấp – 2-2. Chỉ 10 phút sau, anh hoàn tất cú hat-trick sau pha bóng lộn xộn từ cánh trái – cú chạm bóng, cú vung chân và một lần nữa, quả bóng nằm gọn trong lưới Pepe Reina.
Cần nhấn mạnh: 14 năm trước đó, chưa từng có cầu thủ nào ghi được hat-trick tại Anfield ở Premier League. Cái tên cuối cùng là Peter Ndlovu. Và giờ, Arshavin trở thành người thứ hai – với dáng vẻ điềm tĩnh đến lạ kỳ, anh giơ ba ngón tay lên khi ăn mừng như thể chính mình cũng không tin được.

Khúc cao trào – Bản giao hưởng thứ tư
Nhưng đêm điên rồ ấy chưa dừng lại. Quả thật nó quá điên rồ! Liverpool gỡ hòa 3-3 nhờ Torres. Họ lao lên tìm kiếm bàn thắng để nuôi hy vọng vượt Man United trong cuộc đua vô địch. Trong lúc đội chủ nhà dâng cao, sơ hở nơi hàng thủ bị lộ rõ.
Và rồi, bản giao hưởng thứ tư được viết nên bởi… tốc độ. Theo Walcott bứt phá từ sân nhà, xé gió trên 70 mét giữa vòng vây áo đỏ. Khi tưởng như đơn độc, anh phát hiện ra người đồng đội tóc nâu, áo vàng, đang băng lên từ trung lộ. Đó là Arshavin – người chạy không ngừng nghỉ để đón lấy đường căng ngang hoàn hảo.
Không cần chỉnh bóng, chỉ một chạm gọn gàng và một cú sút chân trái – lần thứ tư, Arshavin chọc thủng lưới Liverpool. Khán đài của cổ động viên Arsenal bùng nổ. Còn Arshavin? Anh đứng đó, tay giơ cao, ánh mắt ngỡ ngàng – không còn là niềm vui, mà là sự sửng sốt trước chính bản thân mình.
Liverpool gỡ hòa 4-4 trong những phút bù giờ, và xét về kết quả, có lẽ đó không phải chiến thắng cho Arsenal. Nhưng với những ai chứng kiến trận đấu ấy, không ai còn quan tâm đến tỷ số nữa. Họ vừa được xem một trong những trận cầu hay nhất lịch sử Premier League, với một màn trình diễn cá nhân huyền thoại.
Với Wenger, ông chỉ có thể thốt lên: “Tôi không mong đợi điều đó.” Và có lẽ, chính sự thăng hoa quá đỗi của Arshavin tại Anfield lại vô tình đặt ra một cái bóng quá lớn cho phần còn lại sự nghiệp của anh tại Arsenal. Anh chưa từng tái hiện được phong độ ấy nữa. Nhưng đôi khi, chỉ một đêm là đủ để trở thành bất tử.
Không ồn ào, không biểu cảm thái quá,Arshavin khi ấy như một họa sĩ Nga cổ điển bước ra sân khấu Premier League để vẽ nên một bức tranh trác tuyệt, rồi lặng lẽ rời đi. Anh không cần ghi 100 bàn để trở thành huyền thoại, bởi chỉ một trận thôi, đã đủ để sống mãi trong ký ức của Arsenal và cả thế giới bóng đá.
Sau đêm ấy, người ta có thể quên những mùa giải Arsenal trắng tay, có thể quên cả tên của nhiều danh thủ khác, nhưng không thể nào quên một đêm tháng Tư, khi một người Nga nhỏ bé đã làm im lặng cả Anfield – và làm cả thế giới phải ngả mũ.
Andrey Arshavin – bốn bàn, một đêm, một huyền thoại.
Nguồn tin: Bongdalu