Có những khoảnh khắc trong bóng đá vượt qua cả ranh giới bàn thắng hay chiến thắng – đó là khi một cầu thủ làm thay đổi cách cả một quốc gia nhìn nhận về anh. Lionel Messi từng làm điều đó, Cristiano Ronaldo cũng vậy.
Và vào một đêm tháng 11 năm 2012, đến lượt Zlatan Ibrahimovic viết nên khoảnh khắc của riêng mình – khoảnh khắc mà anh không chỉ ghi bàn, mà còn “troll” cả tuyển Anh và khiến những ai từng hoài nghi phải câm nín.

Từ một Andy Carroll hạng xoàng cho đến đêm Stockholm
Trước trận giao hữu giữa Thụy Điển và Anh ngày 14/11/2012, người Anh vẫn xem Ibrahimovic là một “cầu thủ của những bàn thắng đẹp” chứ không phải “cầu thủ ghi nhiều bàn thắng”. Thành tích nghèo nàn của anh trước các CLB Anh – chỉ 3 bàn sau 15 trận, tất cả đều vào lưới Arsenal – là lý do chính.
Truyền thông Anh châm chọc, CĐV thì hát vang trên khán đài những câu như “You’re just a shit Andy Carroll” (tạm dịch: Anh chỉ là một Andy Carroll dở hơi). Và họ tin điều đó… cho đến khi trận đấu tại Friends Arena bắt đầu.
Đây không phải lần đầu Thụy Điển đối đầu Anh trong năm 2012 – hai đội từng gặp nhau tại EURO, với chiến thắng 3-2 cho Tam sư. Nhưng lần tái đấu này hoàn toàn khác. Đó là trận đầu tiên trên sân Friends Arena mới khánh thành, với không khí tràn ngập hy vọng về một chương mới cho bóng đá Thụy Điển.
Và chỉ sau 19 phút, Zlatan đã mở màn bằng pha chớp thời cơ gọn gàng. Một pha đệm bóng không mấy ấn tượng, nhưng là khởi đầu cho một đêm không ai có thể quên.
Khi Ibrahimovic hoá “Zlatan”. Hiệp một khép lại với tỷ số 2-1 nghiêng về phía Anh sau các bàn thắng của Welbeck và Steven Caulker – người lần đầu khoác áo tuyển. Nhưng đêm đó, mọi ánh nhìn chỉ hướng về một người. Phút 74, Ibrahimovic bắt đầu màn trình diễn siêu tưởng. Nhận bóng bằng ngực, xoay người tung cú volley trái phá – bàn gỡ 2-2 khiến Joe Hart đứng chôn chân.
Chưa đầy 10 phút sau, cú sút phạt từ khoảng cách 30 mét xuyên thủng hàng rào, ghim bóng vào góc dưới khung thành – nâng tỷ số lên 3-2. Đó lẽ ra đã là bàn thắng đẹp nhất trận. Nhưng không – đỉnh cao còn chờ ở phút bù giờ. Đó là lúc bàn thắng không tưởng xuất hiện, biến Ibrahimovic trở thành huyền thoại sống
Joe Hart băng ra ngoài vòng cấm phá bóng bằng đầu, nhưng không đủ mạnh. Bóng rơi xuống trước mặt Ibrahimovic. Khi cả sân còn đang ngẩn người, Zlatan ngửa người tung cú móc bóng từ ngoài vòng cấm. Một cú đá theo kiểu karatedo, bóng đi qua đầu ba hậu vệ và rơi gọn vào lưới trống trong sự bàng hoàng của cả thế giới.
Tỷ số là 4-2. Nhưng hơn thế, Friends Arena như nổ tung. Không khí như bị hút cạn khi quả bóng bay qua đầu thủ môn, rồi vỡ òa khi mảnh lưới tung lên. CĐV đứng lặng người, như thể họ vừa chứng kiến điều gì đó siêu thực.
Đó không còn là một bàn thắng. Đó là một tuyên ngôn đanh thép rằng: “Tôi không phải Andy Carroll. Tôi là Zlatan.”

Vượt khỏi sân cỏ: Khoảnh khắc đi vào sử sách
Sau trận đấu, Zlatan nói thẳng: “Ở Anh, báo chí luôn chống lại tôi. Họ bảo tôi không ghi bàn trước các đội Anh, vậy là tôi không giỏi. Với họ, chỉ khi ghi bàn vào lưới tuyển Anh, anh mới là cầu thủ giỏi.” Và đêm đó, anh đã làm được hơn thế. Zlatan không chỉ ghi bàn. Anh khiến người Anh phải công nhận – không phải bằng lời nói, mà bằng sự câm lặng.
Trận cầu tại Friends Arena đánh dấu bước ngoặt – nơi một cầu thủ giỏi trở thành một biểu tượng. Với Thụy Điển, đó là đêm mà đội trưởng của họ không chỉ đưa bóng vào lưới, mà còn đưa quốc gia này lên bản đồ bóng đá bằng một khoảnh khắc bất tử. Với thế giới, đó là ngày Ibrahimovic không còn là một cái tên dài khó đọc, mà trở thành thương hiệu toàn cầu: Zlatan.
Người ta thường nói: “Huyền thoại được viết trong những trận đấu lớn.” Nhưng Zlatan đã viết nên huyền thoại của mình trong một trận giao hữu – chỉ bằng 90 phút để đời. Điều đó càng chứng minh sự đặc biệt của anh: không cần danh hiệu để được nhớ đến, không cần giải đấu lớn để toả sáng.
Bàn thắng vào lưới Anh năm 2012 sau này giành giải Puskás cho Bàn thắng đẹp nhất năm. Nhưng với những ai đã xem trực tiếp hôm đó, không cần giải thưởng nào cũng biết: họ đã chứng kiến một tác phẩm để đời.
Hài hước, kiêu ngạo, phi thường – Zlatan là chính mình. Suốt sự nghiệp, Ibrahimovic luôn là người bị nghi ngờ. Anh bị gọi là “kẻ lập dị”, “cái tôi quá lớn”, “chỉ biết chơi ở các giải nhỏ”. Nhưng đêm Stockholm là lần đầu – và có lẽ duy nhất – nước Anh phải cúi đầu thừa nhận: họ đã sai.
Trong thế giới bóng đá nơi mọi thứ bị mổ xẻ dưới hàng triệu con mắt, Zlatan không xin lỗi vì cá tính. Anh chơi bóng theo cách riêng, ăn mừng theo cách riêng, và biến sân cỏ thành sân khấu. Trận đấu năm 2012 xoá tan mọi nghi ngờ, và còn củng cố điều Zlatan từng nói: “Tôi không đến đây để chứng minh điều gì. Tôi là bằng chứng sống.”
Trong thế giới nơi sự vĩ đại thường đo bằng cúp bạc, Zlatan tự khắc tên mình bằng một cú móc bóng không tưởng. Và với người Anh, từ ngày hôm đó, không ai còn dám gọi anh là “một Andy Carroll hạng xoàng”. Bởi với Zlatan, hoặc là bạn tin ngay từ đầu, hoặc là bị khuất phục bằng những gì không thể tin nổi.
Nguồn tin: Bongdalu