Nicky Butt, một tiền vệ phòng ngự bền bỉ, là thành viên nổi bật của “Lứa 92” huyền thoại tại Manchester United. Ông được biết đến với tinh thần chiến đấu và khả năng hỗ trợ đồng đội, dù không thường xuyên chiếm ánh hào quang.
Hành trình sự nghiệp
Manchester United (1992-2004)
Nicky Butt, sinh ngày 21 tháng 1 năm 1975 tại Gorton, Manchester, Anh, gia nhập lò đào tạo Manchester United năm 1991. Ông ra mắt đội một mùa 1992-93, vào sân thay người trong chiến thắng 3-0 trước Oldham Athletic tại Premier League ngày 21 tháng 11 năm 1992. Ông trở thành trụ cột từ mùa 1994-95, thường thay thế Roy Keane khi chấn thương hoặc bị treo giò.
Butt chơi 387 trận, ghi 26 bàn, giành 6 Premier League (1995-96, 1996-97, 1998-99, 2000-01, 2002-03), 3 FA Cup (1994, 1996, 1999), 4 Community Shield, 1 Champions League (1999), và 1 Intercontinental Cup (1999). Daily Mail ghi nhận ông góp mặt trong cú ăn ba lịch sử năm 1999, dù không đá chính chung kết Champions League. Ông rời United tháng 7 năm 2004 để gia nhập Newcastle United với giá 2,5 triệu bảng .
Newcastle United và Birmingham City (2004-2010)
Tại Newcastle, Butt chơi 154 trận, ghi 5 bàn (FBref.com). Ông là đội trưởng mùa 2009-10, giúp đội vô địch Championship và thăng hạng Premier League. Ông chơi trận thứ 100 tại giải VĐQG cho Newcastle ngày 21 tháng 12 năm 2008, thắng Tottenham 2-1.
Mùa 2005-06, Butt được cho Birmingham City mượn, chơi 26 trận, ghi 3 bàn, nhưng đội xuống hạng. The Athletic ghi nhận ông bị phạt hai tuần lương tại Birmingham vì tranh cãi với HLV Steve Bruce về việc ưu ái con trai. Newcastle cũng xuống hạng mùa 2008-09, chấm dứt kỷ lục chơi mọi mùa Premier League của ông. Ông rời Newcastle năm 2010 khi hết hợp đồng.
South China (2010-2011)
Butt giải nghệ tháng 5 năm 2010 nhưng trở lại thi đấu cho South China tại Hồng Kông tháng 11 năm 2010. Ông chơi 7 trận, ghi 1 bàn, giành Hong Kong League Cup và Hong Kong FA Cup năm 2011 . Ông ra mắt ngày 30 tháng 11 năm 2010 trước TSW Pegasus, ghi bàn từ đá phạt nhưng sút hỏng penalty trong chiến thắng 2-1. South China Morning Post trích lời ông: “Đây là thử thách mới, một điều thú vị sau 18 mùa Premier League”. Ông giải nghệ vào tháng 5 năm 2011 .
Đội tuyển Anh (1997-2004)
Butt ra mắt đội tuyển Anh ngày 29 tháng 3 năm 1997 trước Mexico, chơi 39 trận, không ghi bàn. Ông dự World Cup 2002, đá chính cùng David Beckham và Paul Scholes, được Pelé gọi là “cầu thủ xuất sắc”. Ông cũng được chọn cho EURO 2004 nhưng chấn thương ngăn ông thi đấu. Trận quốc tế cuối cùng là giao hữu với Tây Ban Nha ngày 17 tháng 11 năm 2004.

Phong cách thi đấu
Phòng ngự và tranh chấp
Butt được The Guardian mô tả là tiền vệ phòng ngự chắc chắn, với trung bình 2,5 pha tắc bóng và 1,8 pha cắt bóng mỗi trận tại United (Opta). ESPN ca ngợi ông hỗ trợ Roy Keane, tạo nền tảng cho Paul Scholes và David Beckham tấn công.
Đồng đội Gary Neville khẳng định: “Butt là chiến binh thầm lặng, luôn làm những việc nặng nhọc”. HLV Alex Ferguson cho rằng: “Butt là mẫu cầu thủ tôi cần, đáng tin và bền bỉ”. Tiền vệ Patrick Vieira đánh giá: “Butt khó chịu, luôn bám sát và không cho bạn thời gian”.
Chuyền bóng và hỗ trợ
Butt có tỷ lệ chuyền chính xác 82% tại Newcastle (FBref.com). The Athletic nhận xét ông không phô trương nhưng hiệu quả, như pha ép Nigel Winterburn phản lưới trong trận thắng Arsenal 1-0 năm 1996 . South China Morning Post ca ngợi cú đá phạt ghi bàn ra mắt South China, dù ông sút hỏng penalty sau đó.
Đồng đội Paul Scholes ca ngợi: “Butt làm mọi thứ đơn giản, giúp tôi dễ chơi hơn”. HLV Chris Hughton khẳng định: “Butt có nhãn quan tốt, luôn đặt đội lên hàng đầu”. Tiền vệ Steven Gerrard thừa nhận: “Butt không hào nhoáng, nhưng rất khó vượt qua”.
Tinh thần và lãnh đạo
Butt là đội trưởng Newcastle mùa 2009-10, được Sky Sports gọi là “lựa chọn dễ dàng” nhờ tinh thần đồng đội. ESPN nhấn mạnh ông chơi ổn định tại World Cup 2002, thay thế Steven Gerrard chấn thương. South China Morning Post ghi nhận ông mang kinh nghiệm đến South China, dù chỉ chơi 7 trận.
Đồng đội David Beckham khẳng định: “Butt là người bạn tin cậy trên sân”. HLV Sven-Goran Eriksson cho rằng: “Butt là cầu thủ của những thời khắc cần ổn định”. Tiền vệ Frank Lampard ca ngợi: “Butt luôn chiến đấu đến phút cuối”.
Hạn chế
The Guardian chỉ ra rằng Butt thiếu sáng tạo, với chỉ 0,5 đường chuyền tạo cơ hội mỗi trận tại United (Opta). ESPN nhận xét ông bị hạn chế bởi sự cạnh tranh từ Keane và Scholes, khiến ông ít ra sân chính thức. Daily Mail lưu ý ông mất thiện cảm của CĐV Birmingham sau tranh cãi với HLV Bruce. South China Morning Post ghi nhận ông không đủ sức hút để lấp đầy sân 40.000 chỗ tại Hồng Kông.
Đồng đội Ryan Giggs đánh giá: “Butt giỏi phòng ngự, nhưng không phải người kiến tạo”. HLV Steve Bruce từng bình luận: “Butt trực tính, nhưng đôi khi quá bướng bỉnh”. Tiền đạo Alan Shearer cho rằng: “Butt mạnh mẽ, nhưng bạn có thể khai thác nếu tấn công nhanh”.

Di sản của chiến binh thầm lặng
Nicky Butt là biểu tượng của “Lứa 92” tại Manchester United, góp phần vào kỷ nguyên thống trị của đội bóng với 6 Premier League và cú ăn ba 1999. ESPN nhận xét ông là hình mẫu tiền vệ phòng ngự thầm lặng, ảnh hưởng đến các cầu thủ như Scott McTominay. Ông mang kinh nghiệm quốc tế đến Newcastle và South China, dù không đạt thành công lớn.
Sau giải nghệ, Butt trở lại Manchester United năm 2012, huấn luyện đội U21. Ông làm trợ lý cho Ryan Giggs năm 2014 và trở thành trưởng ban phát triển đội một năm 2019, dưới thời Ole Gunnar Solskjaer. Ông rời United tháng 3 năm 2021 sau 9 năm. Sky Sports ca ngợi ông vì vai trò huấn luyện tại học viện United, giúp phát triển Marcus Rashford và Mason Greenwood.
Ngoài sân cỏ, Butt xây dựng Salford City, đưa CLB từ hạng bán chuyên lên League Two. Ông là đồng sở hữu Salford City từ 2014, cùng Ryan Giggs, Paul Scholes, Gary và Phil Neville, bán 50% cổ phần cho Peter Lim năm 2014. Từ tháng 8 năm 2022, ông là CEO của Salford City. The Guardian tóm gọn: “Butt là chiến binh thầm lặng, để lại dấu ấn khó nhòa trong bóng đá Anh”.
Nguồn: Bongdalu